Monday, January 31, 2011

Những ngày này

Những ngày này nhớ má vô cùng. Nhớ món ăn má nấu. Nhớ riêm mứt má làm. Nhớ áo mới má ủi. Nhớ ngày tết má còn.
Tết này con cũng đi chợ. Tết này chợ vẫn đông đúc. Nhưng trong lòng con thấy lạc lõng và thiếu cảm giác xuân vui.

Tuesday, January 11, 2011

Có hai, có một

Có hai chiếc áo ta thích mặc hoài
Có hai đôi dép ta vui đi mãi
Có hai món ăn ta không thấy chán
Có một con đường
ta ước một lần nữa được đi qua
Có một mối tình ta muốn chôn sâu mãi mãi.

Monday, January 10, 2011

Tưởng nhớ anh Bạch Việt

Lần đầu mình biết anh
qua một câu chuyện kể
xem cuốn phim có thật
mình cứ ngỡ như mơ
http://vimeo.com/10682235
Ngày ấy trước khi mình sang Mỹ du học, tổ chức học bỗng Ford có mời những người sắp đi học xem hai video clip về 2 con người, là hai người đã từng đạt học bỗng và trở về Vietnam. Hai con người với hai số phận, hai hoàn cảnh khác nhau nhưng cả hai đều có chung là ý chí vương lên trong cuộc sống và tấm lòng của họ với cộng đồng này. Mình nhớ mãi, hôm đó trong khi xem những đoạn phim về anh Lê Dân Bạch Việt, một thầy giáo mù đã thắp sáng nhiều ước mơ cho những em học sinh khiếm thị, mình đã không sao cầm được nước mắt. Một thầy giáo mù hướng dẫn các em học sinh học cách tự qua đường giữa nơi phố phường tập nập, một thầy giáo mù dạy các em thơ bài hát yêu thương. Những hình ảnh đó đẹp tựa như là thơ ca vậy. Những hình ảnh đó dường như đã tiếp cho mình thêm sức lực và lòng quyết tâm vương lên trong cuộc sống và nhất là trong chuyến hành trình du học sau đó.
Thế rồi sau đó, mình may mắn tìm được địa chỉ email của anh. Mình chủ động email làm quen và phát hiện ra, người thầy giáo đặc biệt này không những tài hoa mà còn rất lạc quan và vui tính. Mình và anh ấy không ngờ cũng có một câu chuyện vui giống nhau liên quan đến internet và toilet. Trong khi chát, thỉnh thoảng mình gởi cho anh ấy những chiếc mặt cười, anh ấy bảo: lại là những cục tròn tròn đen đen hehe. Mình cũng hỏi anh những thông tin về trường dạy nghề cho trẻ khiếm thính, anh ấy rất nhiệt tình giúp đỡ.
Ngày hội thảo đầu tiên sau khi mình về nước, mình đã gặp anh ấy. Dáng người khá xanh xao và hơi ốm vì sức khỏe không tốt. Tuy nhiên anh tham gia hội thảo rất nhiệt tình.
Thế rồi vào những ngày đầu năm 2011, thật buồn khi nghe anh đã vĩnh viễn ra đi. Gia đình IFP mất đi một người anh, người bạn tài hoa, nhiệt tình, vui tính. Và từ nay mình vĩnh viễn mất đi một người bạn chát, người mà sẻ nói câu: lại là những cục tròn tròn đen đen mõi khi mình tinh nghịch gởi các mặt cười mặt khóc.
Cầu chúc anh nơi xa đó sẻ về nơi tiên cảnh.